CUỘC SỐNG

Con trai mất, mẹ tôi đòi lại nhà của dâu thì có gì sai mà ai cũng nói bà quá đáng

Anh trai mình kết hôn năm 2016, vợ anh ấy xuất thân tỉnh lẻ. Nói chung chị này được về nhà mình làm dâu giống như chuột sa chĩnh gạo. Từ gái nông thôn nghiễm nhiên có khẩu thủ đô, khác gì trúng số.

Đã vậy sau cưới, bố mẹ mình còn xây cho cái nhà to đùng ở. Mọi người đối xử với chị ấy cũng hòa nhã, bố mẹ chồng không bao giờ bắt bẻ hay làm khó dễ.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Sau cưới 3 năm, anh chị ấy mãi không sinh con, ông bà sốt ruột giục đi khám mới biết tại con dâu bị đa nang buồng trứng nên khó có bầu.

Từ khi rõ nguyên nhân, bố mẹ mình chán lắm. Ông bà thương con trai nên nhiều lần bảo:

“Nhà chỉ có mình con là trai nên kiểu gì cũng phải kiếm cho bố mẹ 1 thằng cháu. Vợ mày chữa trị lâu như thế mà không có tí tiến triển nào, tốt nhất ly hôn hoặc không thì ra ngoài mà gửi con”.

Anh trai mình thương vợ, mặc cho bố mẹ nói gì cũng nhất định không phụ chị ấy. Chỉ khổ ông bà mong ngóng cháu nên ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên. Nhất là mỗi khi thấy dâu nhà người ta sinh nở, mẹ mình lại buồn tới phát ốm. Vậy nhưng ông anh vẫn bênh vợ:

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

“Cô ấy chỉ là khó sinh chứ có phải là vô sinh đâu. Con cái là duyên trời cho không phải cứ muốn là được. Bố mẹ cứ mặc kệ chúng con”.

Không nói được nên mẹ mình gọi con dâu vào khuyên chị ấy nên nghĩ cho chồng, tự chủ động mà rút lui, trả tự do cho anh ấy nhưng chị không chịu. Nhiều lần mẹ mình thuyết phục không được, bà quay ra ghét con dâu.

Hơn năm trước anh trai mình đột ngột ra đi sau một vụ tai nạn giao thông. Anh mất khi còn quá trẻ, thương nhất là khi anh đi rồi mà chị dâu vẫn chưa đẻ được một mụn con nên gia đình mình tự nhiên thành tuyệt tự tuyệt tôn, mẹ càng ghét con dâu hơn.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Đợi làm 100 ngày cho con trai xong, ông bà họp gia đình tuyên bố thẳng với con dâu:

“Thằng Tuấn không còn nên nhà tôi coi như chẳng liên quan gì tới cô nữa. Giá như cô đẻ được cho nó mụn con thì con tôi mất nó cũng còn nhắm mắt được. Đằng này vì lấy cô mà nó chết không có đứa đeo tang, nhà tôi không người nối dõi. Giờ tôi sẽ lấy lại nhà đất chuyển tên sang cho con gái con rể tôi. Cô lo dọn đi”.

Chị dâu mình lại giở giọng khóc lóc van xin, chị ấy nhờ họ hàng tới khuyên can mẹ mình nghĩ lại. Mấy người trong họ không hiểu chuyện lại cứ nói bố mẹ mình quá đáng. Mặc cho mọi người muốn nói gì thì nói, nhà mình vẫn nhất quyết lấy lại nhà của chị dâu. Mình thấy như thế là đúng chẳng có gì sai cả.

M̼ớ̼i̼ ̼s̼i̼n̼h̼ ̼đ̼ã̼ ̼p̼h̼ả̼i̼ ̼c̼ơ̼m̼ ̼n̼ư̼ớ̼c̼,̼ ̼đ̼ế̼n̼ ̼b̼ữ̼a̼ ̼m̼ẹ̼ ̼c̼h̼ồ̼n̼g̼ ̼h̼ấ̼t̼ ̼đ̼ổ̼ ̼h̼ế̼t̼ ̼v̼ì̼ ̼c̼h̼ê̼ ̼r̼a̼u̼ ̼n̼á̼t̼,̼ ̼e̼m̼ ̼đ̼ể̼ ̼n̼g̼u̼y̼ê̼n̼ ̼3̼ ̼n̼g̼à̼y̼ ̼k̼h̼ô̼n̼g̼ ̼t̼h̼è̼m̼ ̼d̼ọ̼n̼.̼

Tôi biết lúc này có kêu đau đớn gì cũng chẳng ăn thua với mẹ chồng đâu. Cắn răng chịu đau, thà nấu cho xong đi còn hơn là nghe bà cằn nhằn bên tai.
Phụ nữ đúng là mỗi người một số phận, chẳng ai biết trước được đời mình sẽ ra sao. Mẹ chồng tôi cũng chẳng phải hiền. Bà rất ghê gớm, ấy là nhận xét của rất nhiều người xung quanh chứ chẳng phải của một mình tôi. Tôi về làm dâu dù biết rõ mẹ chồng không ưa gì mình nhưng cái số rồi thì đành chịu.


Tôi chỉ muốn được sống yên thôi nhưng mẹ chồng chẳng để cho tôi được yên thân mà sống. (Ảnh minh họa)

Tôi chỉ muốn được sống yên thôi nhưng mẹ chồng chẳng để cho tôi được yên thân mà sống. Hình như ngày nào mẹ chồng cũng phải nghĩ ra trò gì đó để hành hạ tôi thì mới chịu được hay sao ấy. Nào thì dậy từ 4h sáng dọn dẹp, quét tước, nấu ăn sáng, chuẩn bị bữa trưa. Trưa không về được thì tối phải về sớm mà cơm nước. Trong khi nhà có phải mình tôi ăn, mình tôi sống đâu. Chồng tôi cứ động tay vào việc gì là mẹ chồng lại khó chịu:

– Đến tôi còn chẳng sai con trai tôi làm việc, vợ mà lại muốn nhảy lên đầu lên cổ rồi.

Ừ chồng tôi thì thôi đi, đằng này cô em gái chồng thì sao. Lười chảy thây lên được, cái gì cũng vứt cho chị dâu làm, đến đồ lót của nó cũng là tôi giặt đấy. Uất lắm mà chẳng lẽ lại cãi nhau suốt ngày.

Tôi bầu bí rồi cũng chẳng được yên. Mẹ chồng suốt ngày khó chịu, hằn học. Ốm nghén ngủ một tí mà bà cũng lên lôi xuống bắt lau nhà.

– Mẹ cứ để đấy, lát con dọn.

– Dọn luôn đi, định để đấy tí cho tôi hầu à.

– Con đã bắt mẹ phải hầu con ngày nào chưa?

Tôi ức quá nói lại thì mẹ chồng đi lu loa khắp nơi là tôi mất dạy chứ. Cũng vì sợ mang tiếng cho bố mẹ mình nên tôi đành nhịn vậy. Chờ đến ngày sinh xong thì dọn ra ở riêng cho nhàn cái thân, chồng tôi có đồng ý không cũng mặc kệ.


Ảnh minh họa

Cũng vì sinh khó nên tôi buộc phải sinh mổ. Được 4 ngày thì mẹ chồng giục giã xuất viện, không theo ý thì bà quát mắng ầm ĩ. Chồng tôi đi công tác chẳng ở nhà, mình tôi cũng chẳng làm gì được. Vừa mới về nhà, đồ đạc còn chưa kịp đặt xuống, thì mẹ chồng đã đi vào phòng mà bảo:

– Dậy mà giặt giũ nấu nướng đi, cô định ì ra đấy cho ai hầu.

Tôi biết lúc này có kêu đau đớn gì cũng chẳng ăn thua với mẹ chồng đâu. Cắn răng chịu đau, thà nấu cho xong đi còn hơn. Cơm nước xong xuôi rồi, tôi vừa lên phòng được 1 lúc thì ở dưới nhà nghe có tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng.

– Nấu cho chó ăn hay sao đây? Thịt thì dai như giẻ rách, rau thì nát thế này.

Rồi mẹ chồng lên phòng đập cửa cứ ầm ầm nhưng tôi cũng mặc kệ chẳng thèm mở cửa.


Trần đời tôi chưa từng thấy qua ai ghê gớm, nanh nọc như kiểu mẹ chồng tôi (Ảnh minh họa)

– Đồ con dâu mất dạy, không thèm nghe lời mẹ chồng nói. Cô có mở cửa ra ngay không thì bảo. Cô nấu ăn như thế à?

– Xin lỗi mẹ, con con cần yên tĩnh để ngủ. Mẹ muốn chửi thì đi chỗ khác mà chửi. Cơm nước con chỉ nấu được như thế thôi, mẹ ăn được thì ăn. Con đang đau vết khâu, mẹ để con nghỉ chút.

– Tao đón mày về làm con dâu chứ làm mẹ dâu đâu mà mày ngồi lên đầu lên cổ tao thế à. Tao sẽ bảo con trai tao từ mày.

– Vâng, nếu được thì mẹ cứ làm.

Bà chửi chán thì cũng ngừng lại, mâm bát vỡ tôi cũng chẳng thèm dọn mà đấy đúng 3 ngày luôn. Đến ngày thứ 4 thì mẹ chồng cũng bắt buộc phải dọn vì căn bếp bốc mùi hôi thối. Dọn dẹp bà vẫn không quên nhiếc móc tôi đủ điều. Nói thật thì tôi cũng chán nghe những lời đó lắm rồi. Giờ tôi chỉ còn đợi ngày chồng tôi về, nếu như anh không đồng ý ra ở riêng thì tôi sẽ về ngoại sống chứ sống cái kiểu này làm sao mà tôi chịu đựng nổi.


Ảnh minh họa

Tôi nhịn mẹ chồng bao nhiêu năm qua như thế là đủ lắm rồi. Trần đời tôi chưa từng thấy qua ai ghê gớm, nanh nọc như kiểu mẹ chồng tôi, bà sống như thể không muốn để đức cho con cháu ấy. Sống mà bị hành hạ thế này thì thà tôi ở riêng, chấp nhận cực khổ kinh tế còn sung sướng tinh thần hơn.

 

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button